Một pho tượng im lìm. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Hoặc về sau mới lí giải được. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.