Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Nhưng như thế là em còn muốn. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Mất chứ không phải biến mất. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Để người ta phải nể.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Bạn lại muốn lưu lại. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Rất nhiều người quen đến thăm. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Dùng cứt thì không hay lắm.