Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Nhưng lại muốn súc tích. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Có lí do cũng không khóc. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Chả thằng nào là không biết quay cả. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.