Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Một kẻ lạc loài vô cảm. Thế thì anh không dám.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Hoặc tôi chuyển lớp. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Thằng em ngồi bên phải tôi. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Bác ta không tin đâu. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Còn lười và nhát, thì chịu. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.