Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Được nói chuyện, được trao đổi.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Phải hết sức giữ gìn. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Cũng có hôm ngủ khá say.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.