Nhưng không ai muốn tới đó. Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một. Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ.
Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy. Ngay lúc đó thì chàng trai MC thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm. Nếu ngay từ ban đầu tôi hỏi Joe có yêu cha không, thì rất có thể tôi sẽ nhận được một câu trả lời chuẩn mực: Dĩ nhiên.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?. Yếu tố này tối quan trọng và cần thiết.
Hoặc người ta sẽ nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện. Dù có là phát thanh viên hay là ai đi nữa, bạn cũng nên chân thật, nhất là trong khi nói. Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe.
Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện của cha. Đơn giản nhưng hài hòa. Lời khuyên của tôi là, khi nói chuyện với người khác phái bạn phải nhanh chóng biết về đối phương càng nhiều càng tốt.
Chính nhờ điều này ông đã gây một ấn tượng mạnh. Không thể để Jim lên chương trình được, phải bảo vệ cả hai chúng tôi. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV.
Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Jim trông thấy tín hiệu. Nếu như Edward và Percy thu hút bằng phong cách khá tình cảm, Kunstler thu hút bởi sự mãnh liệt thì Nizer lại thuyết phục bạn ở sự chính xác và logic.
Tôi xin chịu trách nhiệm. Chính vì vậy mà anh được mời lên chương trình rất nhiều lần. Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt.
Phong cách này sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú. Tại sao anh ấy có thể làm cho mọi người cười mà không phải là tôi hay là bạn? Vì Rickles đã biến sự khôi hài thành bản năng thấm sâu vào máu thịt. Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum.
Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều: Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp.