Chả phải bổn phận gì. Thà tát mình còn hơn. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Nhưng đây là một trận bóng.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Mọi người còn lo cho bác nữa. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.