Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Trông cậu buồn cười quá. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Trong công viên thì toàn ma cô. Trơ trọi giữa phố đông.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Này, mày bê cái kia cho chú. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.