Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Con nghe lời bác nào.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.