Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Tiếng máy của mình đã tắt. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Bạn còn phải sống dài dài. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.