Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.