Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Hoặc: Môn này không phải học.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Mẹ, tôi và một người quen. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Lại còn hăng nữa chứ. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Bạn không thích sự không nhất quán này. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.