Sec Mỹ

Một liều thuốc ngủ đưa em thư ký lên thiên đường

  • #1
  • #2
  • #3
  • Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.

    chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.

    Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Những thứ đáng ghét nhất.

    Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.

    Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.

    Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Người bảo người là ác. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.

    Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Thật lòng, tôi muốn khóc. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.

    Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Có lẽ mình nên im lặng. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.

    Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.

    Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap