Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Đơn giản là để sống. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Đến chỗ học không phải để học. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.