khác, không cho ông này tâu ngay lên hoàng đế. Trước khi chết, Lưu Bị đã từng nói trước mặt quần thần rằng: "Nếu ấu chúa có thể phò được thì phò, nếu nó không xứng đáng làm vua thì ông nên tự lập làm vua". Cách làm này có khác gì ném đá theo người rơi xuống giếng? Người chỉ có thể đồng cam không thể cộng khổ là kẻ lòng dạ đen tối.
Muốn ca tụng người ta đúng mức thật không phải chuyện dễ. Đó là triệu chứng không tốt khinh thị cấp dưới, cho rằng anh bất tài. Trong một tiệm rượu nổi tiếng ở Quảng Châu, một khát nước ngoài ăn điểm tâm xong bèn len lén lấy một đôi đũa Cảnh Thái Lam đút túi.
Rõ ràng quan điểm hai bên không nhất trí khiến cho bóng tối bao trùm hội nhị trù bị ngấm ngầm dẫn đến tranh chấp. Một chuyên gia cao thủ tướng lĩnh vực này đã khái quát kinh nghiệm "ngâm" của mình bằng một chữ “thiếp” (bám chắc) đã nói: "Muốn lôi kéo người ta thì phải nghĩ ra biện pháp bám chắc vào họ. - Không để lại dấu vết, không biến sắc để khiến cho người ta không
Ông cho rằng đây là thời cơ để ông kiêm nghiệm xem xung quanh hoàng đế có những ai có thái độ không tốt đối với ông. Nghe xong mọi người biết Triệu Khuông Dẫn nghi kỵ họ. Lý Lâm Phủ giả vờ ngập ngừng không dám nói.
Tư Mã Phiên gấp rút tổ chức lực lượng, đánh một chiêu "túy quyền" thành công rực rỡ. Cụ vội vội vàng vàng đút tiền vào túi chạy về nhà, phú hộ còn gọi với theo: "Không cần trả!". Gia Cát Lượng nhằm đúng vào điểm đó.
Gia Cát Lượng đã xử sự tuyệt hảo. Miệng nói thế mà lòng nghĩ rằng: "Hỏng quá, lại gặp hắn, mau mau chuồn thẳng". Ông chủ to tiếng, tôi cũng to tiếng.
Do đó khi mới gặp lần đầu, đối phương thường có vẻ hổ thẹn nhưng giao tiếp lâu rồi mới biết loại người này lúc nào cũng có thể trở mặt. Xin nhờ ông giúp tôi nhé. Vậy thì gặp những vấn đề như thế nào trong tình huống nào thì sử dụng phương thức "biểu hiện mơ hồ"?
Nhưng phải xác định đúng đối tượng, nghĩ kỹ đến hậu quả không hay có thể có. Hán Tuyên Đế bèn triệu ông về triều. Lúc nào cũng mặt đỏ thì người ta sẽ cho là anh cần người ta muốn bám vào người ta.
Nếu có kẻ xấu muốn ám toán anh, Chàng bèn nói tiếp: "Đúng rồi quán cà phê bên trái nhà ga không biết có còn không? Một năm trước tôi có đến đó, cà phê quán đó rất ngon!" Nàng nói: "Đúng vậy, cuối tuần nào tôi cũng đến đó, không khí đầm ấm, bài trí cũng vui mắt. Đái Lập rất giỏi đầu cơ tung hứng, chẳng bao lâu sau bèn đề nghị Tưởng Giới Thạch nhận cô ta làm thư ký Anh văn trong dinh của Tưởng.
Lưu Tể bảo mỗi cô cầm một đoạn cây sậy và nói: “ Ai không ăn cắp chiếc trâm thì đoạn sậy không dài ra. Cầm gói thuốc bà lật qua lật lại, hỏi đi hỏi lại xem có phải là thuốc thật hay không và kể với chủ hiệu trước đây bà đã mua phải thuốc giả không giết được con chuột nhắt nào cả. Sau đó, ông ta nói tiếp rằng: "Nếu tôi là anh, tôi lại thích ở công ty con hơn ở tổng công ty.