Người ta, người ta lấy đấy chứ. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Nó vẫn còn hoang dã.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Nhưng họ sống không bình thường.
Mình rất sợ phí thơ. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Tôi làm trong năm phút. Được nói chuyện, được trao đổi. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.