Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ. Chẳng hạn, mới rồi tôi nghỉ hè ở bên hồ Louisse, trong dãy núi Canadian Rockies. Đừng đi hỏi người nào tin rằng chỉ cần làm một trắc nghiệm là lựa được nghề hợp với mình ngay.
Đừng quay lại ngó về phía sau. Khi ta tự tin, tiến theo con đường đẹp đẽ tự vạch ra và gắng sức sống theo đời sống đã phác hoạ trong đầu, thì ta có thể thành công một cách rất không ngờ". Miệng chị rộng, răng chị vẩu.
Mãi tới khi kinh tế bớt khủng hoảng, chúng tôi mới kiếm thêm được ít tiền. Mà mấy đứa con ấy có cám ơn anh ta không? Không. Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp.
Nhưng nhà chuyên trị bệnh thần kinh tuyên bố rằng ta mệt hầu hết đều do cảm xúc và tâm trạng của ta. Làm sao rút bớt được phần may rủi? Xin bạn đọc tiếp những hàng dưới đây, trong đó tôi đem hết những điều hiểu biết ra khuyên bạn. "Những người u uất thường muốn tự tử và việc cần nhất của y sỹ là tránh cho họ cái lý do để tự tử.
Nếu không hoạt động, thì dù có thu thập, phân tích sự kiện cũng chỉ là công dã tràng mà thôi. Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống. Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy.
Tôi hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng ông đã hoàn toàn trừ hết được nỗi lo lắng không? "Ông đáp: "Tôi tưởng có thể chân thành nói rằng đời tôi bây giờ gần như tuyệt được hết nỗi lo rồi. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.
Vì ưu sầu tai hại như vậy, cho nên nếu tôi giúp bạn trừ được 10% nỗi ưu sầu của bạn thôi, bạn cũng đã thích rồi chứ?. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la.
Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Thì chắc chắn như vậy rồi vì tất cả đều do ưu tư mà sinh ra! Vì lỡ tàu họ đứng trên bến mà trách hết thảy mọi người - từ họ ra - và muốn cho cả thế giới săn sóc họ, làm thoả hững ý muốn ích kỷ của họ".
Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!. Nó gởi lại bà số tiền đó như gởi tại nhà ngần hàng cho trẻ em vậy. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.
Y nói rằng dầu biết rất nhiều về cá ngựa mà không bao giờ bỏ một xu ra để cá hết. Còn nhớ một lần đi coi hội, tôi xin ba tôi được một cắc, mà tưởng chừng như cầm trong tay tất cả vàng bạc, châu, ngọc của các ông Hoàng Ấn Độ. Như trường hợp của ông già John Brown bị xử giao vì xâm chiếm công xưởng ở Harpes Ferry và hô hào bọn nô lệ nổi loạn.