Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Rồi sau sáu tuần tôi đi làm lại. Sáng nay đẹp trời, ông nội đi dạo chơi đâu vậy?".
Nhan đề đó hứa hẹn nhiều quá. Họ cũng mong gặp được người tri kỷ để kể lể tâm sự, nhưng có bao giờ bạn để họ kể lể tâm sự họ không? Có bao giờ bạn tỏ ra nhiệt tình và thành thật chú ý tới đời sống của họ không? Đó. Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích.
Nếu anh tới trễ quá mười phút thì lời hẹn ăn chung bàn của chúng ta sẽ quẳng xuống biển. Luôn luôn phải để cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã. Đó là chuyện 5 năm trước.
Montagne, tác giả cuốn: "Bệnh đau bao tử do thần kinh" cũng nói đại khái như vậy. Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không. "Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ.
Tôi đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu phiên chứ không có chi khác. Bốn tập quán giúp bạn khỏi mệt và khỏi ưu phiền khi làm việc Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25.
000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Bạn tôi cắt thịt có vụng về không, tôi không thấy, mà nếu có thấy cũng không cần biết. Thử hãy mở miệng ra cười lớn, hãy hồn nhiên vui vẻ, hãy ưỡn ngực hít một hơn dài rồi ca lên một khúc, nếu không ca được thì huýt sáo, nếu không huýt sáo được thì ngâm nga.
Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Thần kinh căng thẳng là một thói quen, mà thói xấu có thể bỏ được, thói tốt có thể tập được. Được vậy thì tốt lắm, còn rủi y có quát tháo thì tôi cũng có dịp để rán giảng giải cho y.
Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị. Vậy đừng tàn phá nó bằng cách chuốc lấy lo phiền". Ông kể chuyện một kế toán viên mà ông biết.
Rồi ông đưa những sự kiện ra. Chúng ta đương phát triển một phương pháp trị liệu mới mẻ là phương pháp trị cả cơ thể lẫn thần kinh. Y có mang ơn ông không? Có, nhưng không lâu.
Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi. Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Mỗi tuần tôi bỏ ra hai đêm theo lớp giảng cho người lớn ở Nữu Ước.