Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường. Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè. Bạn sẽ ghi điểm hơn nhiều nếu chỉ nói khi nào cần thiết, nếu những lời nói của bạn bao giờ cũng tinh tế và sâu sắc.
Tất cả là nhờ sự chân thật của tôi với những khán giả của mình. Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghỉ học không phép. Đây sẽ là một cuộc gặp gỡ giữa Hội Liên Hiệp Luật Sư Quốc Gia và Hiệp Hội Sĩ Quan Cảnh Sát.
Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó. Vậy thì từ hy vọng là có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ hiểu câu nói của bạn theo một ý khác.
Will Rogers nói rằng ông có một kế hoạch để kết thúc chiến tranh thế giới thứ nhất. Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo. Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy.
Trước khi mất, anh tiết lộ với bạn rằng không ai biết anh ta có 100 ngàn đô la trong ngân hàng. Thầy đang sai lầm đấy ạ. May là tôi sớm lấy lại tinh thần và trở lại bản năng chân thật của mình.
Sau đó tôi đã làm gì? Tất cả mọi việc! Tôi xin phụ trách bản tin thời tiết buổi sáng, làm tường trình chuyên mục thể thao buổi chiều. Nếu nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả. Kết quả thống kê: có 91 lần từ Bạn biết không được phát ra! Có nghĩa trong một phút anh bạn ở Washington nói you know đến bốn lần rưỡi.
Thành công tốt đẹp, tôi đã tạo ra những tiếng cười rôm rả. Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.
Và vì thế Bob nói chuyện với họ rất thoải mái, không chút căng thẳng nào. Thầy đang sai lầm đấy ạ. Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ.
Nên nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về người quá cố. Bạn không thể rút lui lịch sự bằng cách xin lỗi phải vào nhà tắm trong giây lát. Dù thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là sự thật: Chúng ta cần phải nói.
Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Nhưng trong lúc niềm hy vọng của tôi ngày càng mong manh thì thật ngạc nhiên, Apple Tree bỗng tăng tốc.