Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Đúng là chuyện thường. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Không không cần gì cần ai nữa.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Dù không bao giờ có tận cùng. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.