Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Ốm ra đấy mà làm gì.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Thất vọng, tụt giá rồi.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.