Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Lúc đó bạn đang gập bàn. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Nhiều điểm rất giống tôi. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Bạn ghét sự đợi chờ. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Mấy con hổ cũng thế. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.