Chính việc thiếu niềm tin rằng mình xứng đáng với những món quà ấy đã ngăn trở chúng ta có chúng. Quy luật của tự nhiên, không giống như của con người, là bạn phải lựa chọn trước khi hành động. Không vì một lí do gì, cô bỗng hỏi tôi: “Làm sao tôi có thể có tiền mà không tham lam?”
Tôi nghĩ điều này là vô lí, xét đến việc họ đã tự nguyện đăng kí gia nhập quân đội, bổn phận của chính họ là bảo vệ đất nước khi có chiến tranh. Những lí thuyết này không có cơ sở khoa học nhưng đã được chấp nhận rộng rãi trong hàng ngàn năm. Ngay cả khi một doanh nhân đánh lừa những người khác, anh ta làm thế với ý định là cuối cùng sẽ thực hiện được những gì mà anh ta đã hứa.
Vì 36 chước đã được nói đến trong những cuốn sách trước của tôi, tôi sẽ không đi vào chi tiết ở đây. Tục ngữ dạy rằng: “Cố thêm lần nữa. Bằng việc phá bỏ quan niệm của bạn về những tiêu chuẩn và kỳ vọng của người khác, bản cảm thấy dâng trào một sự quân bình nội tâm: cảm giác yên bình và tĩnh lặng mới lạ.
Một trong những kết quả của việc đọc cuốn sách này sẽ là sự sụp đổ quan niệm truyền thống của bạn về sự tàn nhẫn. Bản năng sát thủ không chỉ dành cho những kẻ xảo trá và tàn nhẫn, Nó có thể hữu ích cho cả những người đức hạnh và đứng đắn. “Nỗi bất hạnh dễ bị khơi dậy”, bà nói.
Trí tướng: Người khi lập chiến thuật thì linh hoạt đa biến, hành động thì lắm mưu nhiều kế, có thể chuyển nguy thành yên, chuyển bại thành thắng. Ếch cha nói với ếch con: “Cha mệt rồi, cha sắp bị chết chìm. Một người Tâm Đen thì tàn nhẫn, nhưng không nhất thiết là xấu xa.
Tôi đã có lần đọc một tác phẩm kinh điển của châu Á, trong đó có một thanh niên hỏi một bậc tiền bối: “Làm thế nào để con chịu đựng?” Bậc tiền bối trả lời: “Cứ nhẫn nại mà chịu đựng. Trong suốt mười năm đầu tiên của tôi ở Mỹ, tôi bị kẹt giữa hai nền văn hóa. Nếu bạn có thói ghen tị và ganh ghét đối với thành công của người khác, đừng cố dập tắt những ý nghĩ tiêu cực này; thay vào đó, hãy sử dụng chúng làm nhiên liệu cho động cơ cuộc đời bạn.
Đột nhiên, tôi nhận ra rằng, sự sợ hãi mà tôi cảm nhận là nỗi sợ truyền từ bố mẹ tôi – nỗi sợ về sự bất định của thế giới vật chất mỏng manh mà bố mẹ tôi đã sống trong đó. Những khát khao của họ không khác gì những điều mơ mộng rãnh rỗi. Tuy nhiên, bọn trẻ bỏ đi khi sự đau đớn trở nên không thể chịu đựng nổi.
Một lần, một bậc thầy vĩ đại nói với tôi “Nếu con không thích thế giới mà con thấy, hãy thay tròng kính của con. Qua đau khổ và thử thách, người ta chịu đựng nhờ nhẫn nại. Bất cứ thứ gì cách xa một tỉ năm ánh sáng thì vượt quá hiểu biết của tôi.
Trong trường hợp tốt nhất thì đó là một kẻ ăn mày. Tôi lớn lên trong một gia đình mà trong đó sự sợ hãi là món ăn chính thường xuyên có mặt trong tất cả các bữa sáng, trưa và tối. Ngay tại Trung Quốc, những thảo luận thẳng thắn của Lý Tôn ngô về việc sử dụng sự tàn nhẫn và thói đạo đức giả đã rất phật ý những kẻ tàn nhẫn và đạo đức giả khiến cuốn sách bị cấm ngay sau khi xuất bản.
Nhưng cho dù chúng ta nghĩ gì, chúng ta vẫn chìa nốt má bên kia. Mỗi chúng ta sở hữu một biệt tài. Sự sợ hãi là yếu tố chính mà người Nhật sử dụng để cai quản nhân dân Trung Quốc.