Sếp của James rất lo lắng và đắn đo về năng lực của họ. - Không sao, anh cứ tiếp tục đi. Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Jones luôn đến công ty sau khi đã dùng xong bữa sáng và lúc nào cũng về nhà đúng giờ để quây quần cùng gia đình bên bữa tối trong căn nhà ấm cúng của mình.
Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi. Khi giao việc, tớ cũng làm những việc cần thiết như thường lệ. Những việc đó có thể sẽ rất khó thực hiện.
Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. "Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!".
- Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Dù James đã cố không biểu lộ, Jessica vẫn nhìn ra được sự thất vọng của James khi anh đọc bản báo cáo. - Công việc kiểm tra, đối chiếu cần phải được thực hiện một cách thường xuyên vào giai đoạn đầu của dự án.
- Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Vì thế, anh bắt tay vào chuẩn bị thật kỹ những phạm vi yêu cầu đối với từng công việc trước khi giao việc cho họ. Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đắm mình trong những thay đổi đã xảy đến với anh trong suốt mấy tuần vừa qua.
Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn.
Đã đến lúc cần tìm đến Jones. • Thời gian hoàn thành dự án? • Phạm vi thẩm quyền của tôi? • Những điểm cần kiểm tra, đối chiếu để đánh giá? - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết.
- James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị!
Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.