Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa. Còn những chỗ viết sai mẹo trong thơ tôi mà ông đã vạch ra, xin thú thật là tôi không nhận thấy, và không ngờ tôi lại viết sai nhiều đến thế. Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn.
Bạn bè mờitôi lại nhà họ ăn lễ, nhưng nghĩ mình có mặt chỉ làm cho người khác buồn lây, nên tôi từ chối hết. Sự thiệt thì chính giáo sư Sayce thức trắng đêm đó, vì tiếng "kéo gỗ" của Spencer đã làm cho ông ta không sao ngủ được. Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn".
Đây là hai trang đó: Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày".
Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy. Nhưng xin căn dặn bạn điều này: nếu không có tài riêng về nghề bán hàng thì đừng đi gõ cửa từng nhà mà rao hàng. Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ.
Những quyết định ấy có thể thay đổi hẳn tương lại của bạn và ảnh hưởng sâu xa tới hạnh phúc, tiền của, sức khoẻ của bạn, nói tóm lại, có thể làm cho bạn sung sướng hay khốn đốn. Và họ ngạc nhiên thấy rằng khi óc đương làm việc, máu trong óc không có dấu hiệu gì tỏ rằng ta mệt hết! Nếu ta lấy máu của một người đang làm việc bằng tay chân, ta sẽ thấy máu đầy những "chất độc do mệt mỏi mà sinh ra". "Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi.
Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này:
Kinh nghiệm, hoàn cảnh, di truyền đã tạo ra sao thì ta phải vậy. Các tín đồ bèn giảng cho y hay rằng họ nhận thấy hễ người bệnh làm một chút thì bệnh tình bớt đi, vì thần kinh của bệnh nhân được an tĩnh. Nhưng tôi cũng ráng thu nhặt tiền nong để mua dài hạn một chiếc xe cũ rồi chở sách đi bán.
Và tôi tìm thấy một điều làm tôi ngạc nhiên vô cùng là 70% những khách tôi mời được, đều nhận lời ngay từ đầu tôi lại thăm. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng. Lại có hôm ông bỏ việc khiến ông già rất bực mình và xấu hổ với bọn làm công vì có đứa con biếng nhác đến vậy.
Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy". Cũng gần vào lúc ông H. Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối.
Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy? Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5. Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ.