Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống. Nhờ kinh nghiệm ấy, tôi thấy rằng nếu bạn và tôi, muốn khỏi mang nợ và khỏi lo về tiền nong, chúng ta phải theo phương pháp của các hãng buôn: lập một quỹ chi tiêu và quyết chỉ chi tiêu theo số dự định. Khi định mệnh chỉ cho ta một trái chanh thì rán làm ly nước chanh mà uống.
Trời làm mất mùa, tôi lo đói. Cách đó sẽ giúp bạn tập được thói quen nghỉ ngơi trong khi làm việc. Quy tắc 3: Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích.
Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào. Tôi lại nghĩ rằng người ta trả lương cũng chỉ để tôi làm công việc ấy. Ông này là giáo sư dạy về thần học ở Đại học đường Edingburgh được nổi danh nhất.
Ban này nổi tiếng khắp thế giới. Lòng trung thành, sự thẳng thắn, trí thông minh, sức học và tài chơi nhạc khí của ông đã làm cho thầy bạn mến yêu. Sau ông giúp việc trong thư viện, để nuôi một gia đình 7 người.
Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa. "Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi.
Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu. Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan. Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này.
Trong bảy năm đầu, tôi không nhận được bức thư nào của má hết. Ông nói rằng thành công đó do sự tập luyện hai năng lực mà H. Mỗi giờ chỉ vỏn vẹn có năm xu.
Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người. Bạn nên cầu Trời đừng bao giờ bị bệnh thần kinh thác loạn vì không có nỗi đau đơn vật chất nào có thể ghê gớm hơn nỗi thống khổ của một tinh thần hấp hối hết.
Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi. Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại. Dostoievsky và Tolstoi cũng vậy, nếu đời sống của hai ông không đầy rẫy những đau thương, chưa chắc những tác phẩm tuyệt diệu của hai ông đã ra đời.
Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh. Nhưng y học vẫn chưa trị được những bệnh tinh thần, không do vi trùng mà do những cảm xúc như lo lắng, sợ sệt, oán ghét, thất vọng, những bệnh mỗi ngày một tăng với tốc độ rất gớm ghê. Ông tuyên bố: "Những người mạnh khoẻ làm việc tinh thần mà thấy mệt thì nhất định là bao giờ cũng do những nguyên nhân tâm lý và nguyên nhân cảm xúc",