Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Với đời người, ngắn lắm. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Không gì tự nhiên sinh ra. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Thất vọng, tụt giá rồi. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Bạn ghét sự đợi chờ. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.