Bạn không thích sự không nhất quán này. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Đặc biệt là trong những người tài. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.