Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Đây là một thử thách nữa.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Không chung chung như những nhà mị dân. Đến chỗ học không phải để học. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.