Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Nhu cầu của bạn không cao. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Vậy mà tôi đang viết. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.