Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Còn tôi, chưa đến lúc. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa
Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Tôi thôi xúc động rồi.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Coi như không có chuyện gì xảy ra.