Bạn lại muốn lưu lại. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Với đời người, ngắn lắm. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Ông hãy trả lời có hay không. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.