Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Thấy mặt mình mát lạnh.
Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Chậc, kể ra dài phết. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.