Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Âm thanh lắng hẳn đi. Ta đâu ham hố thắng thua.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Có thể cháu học đêm qua.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.