Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Lúc đó, tôi trống rỗng.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Lại về nhà bác ôn thi.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Không biết thì khó trách.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Ông anh chuyển sang bể nóng. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.