Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Thà tát mình còn hơn. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Không biết thanh minh thế nào.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Gặp ở rất nhiều nơi. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Ăn xong lên giường nằm. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Thôi thì tôi im lặng.