Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Chẳng có gì đáng bực cả.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Chả phải bổn phận gì. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Nhưng lại thấy buồn nôn. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.