Một con lươn thì chính xác hơn. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Đường thông hè thoáng.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Không trình bầy nữa. Có bon chen bẩn, ác. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.