Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Cái bút này vỏ kín như bưng. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.