Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Đúng mà cũng không đúng. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Nếu hắn là người tài. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Chúng tôi làm theo luật. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Và dễ sống hơn một chút. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Chẳng ai thua thiệt cả.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.