Nhưng thật đáng buồn khi nhiều người , như những người sau thất bại tạm nhất thời chẳng hạn , chỉ thích ngồi ở đó và cuối cùng chết hẳn vì thất bại, và chẳng bao giờ gượng nổi dậy. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi. Nhưng tất cả những gì mà ta phải đạt được chính là một quyết định đúng trong những lần quyết định sai lầm để xoay chuyển mọi thứ.
Thấy không có gì tiến triển ở Lào, ông quyết định theo cha xuống phương nam để khởi đầu một công việc mới. Nhưng vào năm 1948, cơn bão nhiệt đới Gene đã san bằng cửa hàng của họ. Ngoài công việc bán sách cũ, họ còn bán thêm xà bông, kẹo, dép đi trong nhà, viết mực và bút chì.
Sau đó, bà chia tay chồng bà và gáng nặng của bà lại còn nặng thêm vì phải nuôi thêm đứa co gái tật nguyền và 5 người em. Tôi cũng có cùng cảm giác như thế. Trước cuộc chạm trán giữa tảng đá và dòng nước, dòng nước luôn luôn chiến thắng , không phải bằng sức mạnh mà bằng sự bền bỉ.
Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình. Giá trị của sự thất bại giờ bắt đầu được nhiều tổ chức có tư tưởng tiến bộ đánh giá cao hơn . Sau đó, danh sách này được đưa cho các nhà phê bình xem xét, lấy ý kiến của họ về việc làm vĩ đại nhất của mỗi người.
Như bất cứ dòng chảy nào của con sông, cuộc sông cũng có những lúc khô cạn và những khi triều cường. Tôi đi vận động hết khoa này đến khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ bướm ghi lại khẩu hiệu vận động như thế này: Vì vậy không thành công trong khoảng từ 40 tuổi đến 50 tuổi là một việc hết đỗi bình thường bởi vì chúng ta đang dấn thân vào giai đoạn mò mẫm tìm đường.
Vì thế vào giữa năm 1945, ở một lô nhỏ trên góc đường Avenida –Slover , cửa hàng national được xây dựng lại , nó tương tự như một căn lều thô sơ, cửa trước được mở rộng gấp đôi làm quay bán hàng suốt ngày. Mọi người sẽ nói gì nếu tôi thất bại? Làm sao tôi có thể gặp mặt mọi người khác đây? Một người mà lẽ ra phải được xã hội giúp đỡ giờ đây lại đi giúp đỡ những người khỏe mạnh khác trong xã hội.
“Hãy làm những gì mà bạn cảm thấy mình đúng –vì dù sao bạn cũng bị chỉ trích. Nếu ta tiếp tục phân tích tính huống này và nghĩ thế nào để ta có thể vượt qua nó thì tính huống này trở thành thử thách. Điều đó chứng tỏ rằng làm 1 việc gì đó (tức là đấu tranh )cho người khác là góp 1 phần tích cực cho sức khỏe và sự trường thọ.
Lần đầu tiên trong đời, tôi bị thu hút bởi một quyển sách nói về cách làm thế nào để thành công, làm thế nào để đạt được điều mình mong muốn trong cuộc sống. Tôi không tin là bạn có thể tìm ra những người thành đạt mà chưa từng kinh qua thất bại. Nếu bạn còn cảm thấy bao nhiêu đó vẫn chưa đủ thì tôi xin bổ sung thêm rằng tôi có rất nhiều bạn bè,cả người đã lập gia đình lẫn người còn độc thân và họ xem tôi như "đôi tai để nghe kể về những rắc rối trong mối quan hệ của họ".
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn không biết làm thế nào hay tại sao nó nằm đó, ai đã để nó ở đó. Vì thế, sau khi “ép” một số bạn thời thơ ấu của mình tham dự hội thảo, vào tháng giêng năm 1977, chúng tôi bắt đầu thành lập Tập đoàn Fortiss Sdn. Nhưng hỡi ôi, con người như một vĩ nhân vĩ đai đã nói, lại sợ “quả” mà chẳng sợ “nhân”.
Những con người hay sản phẩm có thể giải quyết rắc rối đều trở nên rất khan hiếm. Cuộc đời chúng ta ví như chiếc máy bay sẽ đi lạc hướng liên miên . Nhưng hình như vẫn còn thiếu một cái gì đó.