Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Người lớn thật buồn cười. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Người ta, người ta lấy đấy chứ. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Xung quanh là người.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Bác không hài lòng một tí nào. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.