Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Tôi rất hay chảy nước mắt. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Sai là vô trách nhiệm. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Có người cúi mặt bấm di động.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.