Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Để nấu cơm cho anh ăn. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Cậu em kia, là một người tốt.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó.
Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Dẫu không phải không có lúc buồn. Phải tập trung vào học.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Và như thế, em hiện hữu. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.