Để được ghi tên trong sử sách, như một người dũng cảm đối mặt với sự phê phán. Khi cuộc chiến tranh sắp kết thúc , có mang song thai , một lần nữa chấp nhận mạo hiểm khi mua toàn bộ kho rượi Whisky từ đại lý nhật vì bà đoán trước là rượi Whisky srx hút hàng khi người Mỹ trở lại. Ông học nói cả tiếng Pháp và tiếng Anh một cách lưu loát, điều này giúp cho ông sự nghiệp sau này
Cứ mỗi một người thắng cuộc lại có đến tá kẻ thua cuộc. Hơn nữa, nó có thể ghi nhớ cả mọi thứ từ khi cuộc sống của ta bắt đầu. Có phải nơi này không?”.
Không có, bạn là kẻ thất bại. “Hôm nay, trước khi đi ngủ, tôi sẽ nhớ lại lúc và nơi tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tôi không thể có tất cả mọi thứ mình mong muốn và xứng đáng có được. Mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai người anh trai của bà được gửi sang Ấn Độ, còn bà và người em được gửi đến một trường dòng nội trú miễn phí.
Việc đứng dậy được mới là điều đáng nể. Thậm chí tôi cũng không biết Hội Sinh viên được thành lập để làm gì! Tôi chỉ muốn khẳng định mình. Vì vậy, tất cả tụ tập lại và đến tìm vị tu sĩ để xin lỗi ông.
Lớn lên, ông đã chứng kiến nhiều hành động vô cùng hung ác của bọn thực dân pháp đối với đồng bào. Rắc rối càng lớn, sự đóng góp cho cuộc sống của chúng ta càng quan trọng. Ông được công nhận là người mở cửa Trung Quốc.
Một người mà lẽ ra phải được xã hội giúp đỡ giờ đây lại đi giúp đỡ những người khỏe mạnh khác trong xã hội. Nhưng càng bị ngược đãi, ông lại càng trở nên nổi tiếng. Ông phải cố gắng lắm mới hoàn thành được công việc.
Ngày nay, ta có thể thấy nhiều “người nhận” thành công như thế. Sau đó, tôi cũng được gửi sang Indonesia để quan sát vì hoạt động của công ty đang gặp phải một loạt vấn đề khác nhau. Tôi tiến hành một chiến dịch tranh cử thật hăng hái và sáng tạo nhằm giành được một chỗ trong cuộc bầu cử.
Nhưng thường thì không phải như vậy, nụ cười của họ có vẻ giả tạo, không phải là nụ cười tự nhiên của những người hạnh phúc thực sự. Chỉ cho đến năm 1937, khi cha mẹ ông chuyển đến vùng Mokpo trên đất liền, ông mới được đi học ở trường. Dù bị ông bà và cha tôi đánh đập và la mắng, mẹ vẫn cứ nhẫn nhục và phục tùng họ.
Khi phát hiện ra Nhật Bản không thể chiến thắng vì khu vực này quá rộng,ông ta trở về Nhật và hoạch điịnh sự bại trận của quân đội Nhật. Điều này chẳng phải nghe quen tai lằm hay sao? Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc.
Những khái niệm cơ bản về đọc viết và làm toán học dường như quá khó đối với ông, đến nỗi cha ông sợ ông sẽ rốt đặc. Một việc cũng rất là thú vị là khi trở về nước làm việc thì vị cử nhân này chỉ nhận được 2. Nhưng ông kể với chúng tôi rằng những người này không có nhật báo để đọc và lo âu, không có rắc rối về thực phẩm , công việc, hôn nhân, tài chính, thật sự không hề có rắc rối nào.