Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm. Cả những khi cơm khê, canh mặn, ông cũng không nên phàn nàn. Đó là quy tắc thứ 9.
Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề. Nhưng ít hy vọng thành công; nhiều người khác mướn nhà cũng đã làm thử như tôi và đều thất bại hết: họ nói con người đó ráo riết lắm. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó.
Và tôi giữ lời được. Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả.
Anh tranh biện, la ó, không tự chủ được nữa. Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi.
- Chắc nó thích nuôi một con chó nhỏ? - Nói chi nữa, chắc nó mê đi. - Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra. Riêng phần tôi, tôi đã có lần để ra hai năm trời để viết một cuốn sách về sự hùng biện, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại cuốn đó để khỏi quên những điều chính tôi đã viết ra.
Bảy thị dục khác đều dễ thỏa mãn, duy có thị dục đó ít khi được thỏa lắm, tuy nó cũng khẩn cấp như ăn và ngủ. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu. Và người đó là ai? Chính là ông Ken R.
Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử. Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi.
Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông.
Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". "Sự quảng cáo của Quốc gia, nhờ công ty chúng tôi truyền thanh đã mở đường cho lối quảng cáo mới đó.
Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe. Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông.