Mua 20 cái tem để ta gửi các hóa đơn đến những người đang nợ tiền chúng ta. Nếu bạn chưa nghe thật chính xác, hãy yêu cầu họ nhắc lại. Vợ chồng bà quản lý một cửa hàng tạp hóa lâu đời.
Nếu nước được rót vào liên tục, nó sẽ bị tràn ra ngoài. Sau khoảng thời gian ngắn ngủi này, thông tin sẽ “tan rã và biến mất”. Bắt đầu với đồ vật đầu tiên rồi đi qua từng đồ vật một cho đến hết.
Liệu có bao nhiêu người trong số các bạn ngay lập tức nhận ra sai sót này? Hay là không có ai cả? 500 RD sẽ được tặng cho Hội đồng Bảo trợ Văn hóa và Giải trí của thành phố Rome. Tiếp theo, chúng ta đi tìm câu trả lời cho câu hỏi thứ hai.
Ghi nhớ là một vấn đề thuộc sự quan tâm; hãy quan tâm và hăng hái, bạn sẽ nhớ được thôi! Hãy để tôi nói cho bạn các biến giai đoạn đau khổ trong khi học thành niềm vui. Thứ tài sản duy nhất tôi có (mà đa phần các sinh viên khác không có) là một trí nhớ đã qua luyện tập.
Thông điệp đó là: “Sự kết thúc của cổng gỗ - tương lai thuộc về cánh của MCXLLLV”. Điều này cũng hay xảy ra với những đồ vật nhỏ bé như chiếc bút chúng ta đang cầm, chiếc lược, kính cận,… Họ chỉ muốn nghe những vấn đề có liên quan đến nó mà thôi.
Trong những trường hợp này, công việc đang làm không cho phép ta giải quyết hay thậm chí viết ra công việc cần làm để chúng ta có thể xử lí sau đó. Bạn đổ hết mọi thứ trong túi ra và kiểm tra từng đồ vật một. Việc sử dụng chữ viết tắt đã tồn tại nhiều năm nay.
Sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế là rất nhỏ. Ông ta quỳ xuống cái ống, nhặt đồng tiền ra và đưa lại cho Gali. Bạn cũng “nhìn thấy” những chiếc lá xanh đang mọc ra từ chiếc máy điện thoại của bạn.
Một môi trường học tập yên tĩnh chưa hẳn là cách học tốt nhất. Chẳng hạn, “gat” trở thành “gut”, và từ đó lại nghĩ đến từ “gutter” (rãnh nước) – nơi những con mèo hoang tìm kiếm thức ăn trong các thùng đựng rác. Chúng ta có thể tưởng tượng chiếc vòi hoa sen được phủ kín bằng những tấm bản đồ chỉ đường, trên tấm bản đồ, “Texas” được in rõ mồn một.
Mỗi một loại tuyết có một từ riêng và chỉ người Eskimo mới nhận biết được sự khác biệt của các từ khác nhau này. Nếu bạn tưởng tượng một cốc nước thủy tinh, bạn sẽ thấy gì? Đó là một cốc nước cao hay thấp? Dày hay mỏng? Có tay cầm không? Người như vậy được gọi là diễn viên nhào lộn vì “acro” nghĩa là cao.
Vẫn không thấy chìa khóa! Nghĩ lại lần nữa xem… Bạn đã làm gì?. Đó là những giờ phút đỉnh điểm, khi bạn nhận được tín hiệu đèn xanh để bay vút lên phía trước, tận dụng được con đường nhịp nhàng trải sẵn trong trí não bạn. “Vậy, ngài có thích London không, Bill? Phải, tôi cũng không tài nào tìm được một quán cà phê bình thường mở cửa sau 8 giờ tối ở đây nhưng có một cửa hàng Starbucks ở quảng trường Leicester, Bill à, còn một quán nữa ở Scotland.