Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Mai đi học về phải cạo râu.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Chẳng có gì đáng bực cả.