Bạn hãy để ý đến điều đó. Để có màu sắc rực rỡ, sống động với âm thanh tuyệt vời, bạn cần cắm dây điện và bật công tắc. Chỉ cần quyết định thời điểm hoàn thành những mục tiêu đã đủ để khơi dậy tất cả sức lực bạn có để biến quyết định của bạn thành thực tại.
Tôi cảm thấy hứng khởi khi tìm hiểu những lý do tiềm ẩn đằng sau những thái độ của người ta, khám phá ra những niềm tin chủ yếu, những câu hỏi, ẩn dụ, tiêu chuẩn và giá trị. Chúng ta hình thành một số bằng ý thức của mình, số khác đến với chúng ta một cách vô thức. Hãy tự hỏi,"Có điều gì tốt ở đây không? Tôi có thể học được gì ở đây?" sự"thất bại" này có thể che đậy một món quà vô giá nếu bạn biết sử dụng nó để có những quyết định tốt hơn trong tương lai.
Các câu hỏi tạo nên hình thức khởi điểm cho việc đánh giá của chúng ta. Thế nhưng, bạn đã có bao giờ kinh nghiệm rằng một việc bạn cứ trì hoãn hết ngày này sang ngày khác, bỗng dưng bạn cảm thấy ép buộc phải làm, phải làm xong không? Chuyện gì đã xảy ra? Lúc đó bạn đã thay đổi cách đánh giá của bạn về cái khổ và cái sướng. Một hôm tôi tự nghĩ, "Những giá trị mình đang có quả thực giúp mình nhiều lắm", nhưng rồi tôi lại nghĩ, "Mình có cần thêm giá trị nào khác không?" Ngay lập tức tôi nhận ra trong danh sách của tôi thiếu óc thông minh.
Đây là một ảo tưởng văn hóa to lớn tôi dám cả quyết với bạn là càng có nhiều tiền, bạn càng cảm thấy chịu nhiều áp lực hơn. Thế là tôi không còn liên tưởng bằng trí óc giữa uống bia và ý nghĩa của nó nữa, mà tôi đã bắt đầu liên tưởng bằng cảm xúc nơi hệ thần kinh của tôi, đó là sự liên tưởng thần kinh hệ. Câu chuyện trên đây cho thấy rõ một sự thật cơ bản: Các từ mà chúng ta sử dụng trong tập thể và cá nhân có một hiệu quả sâu đậm đối với kinh nghiệm thực tại của chúng ta.
Trên đời, tôi không thấy cảm xúc nào phong phú hơn là cảm giác bạn là một con người mà những gì bạn nói và làm không chỉ thêm vào cho riêng đời sống bạn, mà còn kích thích kinh nghiệm của những người bạn quan tâm và ngay cả người mà bạn không hề biết đến. Kinh nghiệm giới hạn tạo nên đời sống giới hạn. Kết quả là người ấy sẽ coi việc gọi điện cho bạn không phải là điều hứng thú nữa, mà là một cực hình.
Rốt cuộc khi máy bay trực thăng cứu nạn đáp xuống chỗ anh ta, anh đã trượt hẳn xuống bên dưới lớp tuyết lạnh cóng. Nhưng bạn thử nghĩ coi, cho mười xu khi bạn có 1 đôla thì khó hơn, hay cho 100 ngàn đôla khi bạn có 1 triệu thì khó hơn? Câu trả lời đã rõ ràng, phải không bạn? Tôi không ngụ ý bạn phải dành 10 % để cho người khác, nhưng bạn cần có quyết tâm luôn luôn dành ra một phần tỷ lệ số tiền bạn kiếm được và cho đi một phần bạn kiếm được, nó sẽ tạo ra cho đầu óc của bạn ý tưởng là bạn luôn luôn có đủ rồi. Thất bại trong việc kiểm soát các mục tiêu.
Trong nhiều năm, tôi cảm thấy đời sống của mình rất nhất quán. Kế đến, hãy tạo sự hoài nghi. Anh đã dứt khoát quyết tâm biến đổi môi trường sao cho phẩm chất đời sống của mọi người có khuyết tật được cải thiện nhiều hơn.
Đời sống của họ đã hình thành từ những gì họ biết là đem lại niềm vui và những gì họ biết là đem lại đau khổ. Đau khổ và thỏa mãn cũng là cái hậu trường của những thảm kịch toàn cầu. Đây là một trường hợp tiêu biểu về sự liên tưởng sai.
Tiền có thể cho người ta tự do hơn, an toàn hơn, cơ hội để cống hiến, đi đây đó, học hỏi, phát triển và tạo sự thay đổi. Nếu bạn tin rằng chúng ta đang sống trong một thế giới nghèo về nguồn lực - trong thế giới này chỉ có tiền bạc, thời giờ, tình yêu là dư dật - bạn sẽ luôn luôn sống trong sự sợ hãi là mình không bao giờ có đủ. Bạn hãy nhớ rằng, nếu chúng ta muốn có sự thay đổi mới, ta phải quyết tâm cắt đứt thói quen cũ.
Nhưng khi tôi hạ cánh xuống sân bay, trước mắt tôi là một quang cảnh mới:Hàng ngàn người đang được bảo vệ chặn lại ngay tại chổ tôi sắp đáp xuống. Bạn có quen biết người nào giống như Walt không? Có thể là một người mà bạn quen rất thân - một người không hề rơi vào tận cùng của đau khổ hay thất vọng nhưng cũng không hề cảm nghiệm một mối đam mê hay niềm vui nào cả. Giải pháp cho vấn đề này đơn giản thôi: kiểm soát khung thời gian bạn đang tập trung vào.