Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Yêu say đắm là chơi. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Đời bao nhiêu cảnh để đời. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Tác phẩm Bật dậy nào. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.